“Singapore. 6 tháng” – Hân hí hoáy chép vào sổ tay, theo thói quen ghi nhận các sự kiện có từ hồi cấp II… Cách đó 2 tiếng bay, một thằng con trai chợt giật mình. Nhói lòng đến lạ.
[Tặng cho những ai sắp bước vào kì thi Đại học, cho nhỏ bạn thân yêu đang nỗ lực vì một-năm-bị-trì-hoãn của Bông ^^]
Bầu trời xanh đến lạ, những đám mây trắng xóa bay thành từng cụm, xa xa. Hân hít tràn căng lồng ngực mùi ngai ngái của cỏ rồi chép miệng thở dài. Bầu trời này không phải của nó, cái mùi này cũng không phải là của nó.
“Singapore. 6 tháng” – Hân hí hoáy chép vào sổ tay, theo thói quen ghi nhận các sự kiện có từ hồi cấp II. Nó nhìn cuốn sổ có hình con mèo màu cam trong tay, rủa thầm cái đứa chẳng biết gì, biết nó ghét mèo mà còn đem cái của nợ này tặng nó. Hừ. Tự nhiên nước mắt ở đâu thi nhau tới, nó khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt nóng hổi, đua nhau lăn dài, nhưng tuyệt nhiên không một tiếng nấc. Nó mạnh mẽ mà, làm sao nó có thể khóc được, không phải nước mắt đâu, chỉ là mắt mỏi quá, nên …
Cách đó 2 tiếng bay, một thằng con trai chợt giật mình. Nhói lòng đến lạ. Chính Minh cũng không hiểu tại sao. Nó thấy lòng mênh mang lắm, như 6 tháng nay, chưa một ngày nó hết day dứt.
- Nhưng tao thích uống nước mày mua cơ ! Vị nó là lạ là- Hân mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn thằng bạn thân “hạt dưa cắn đôi”, nửa năn nỉ, nửa nịnh nọt.
- Thôi cái trò đó đi mày, tao không phải là mấy cái “đuôi” kia, vô ích, nhá !!!
- Đi.. đi.. mà.- Hân dài giọng.
- Không. Tao đã bảo không là không! – Minh gắt, định bụng quay ra sân chơi thảy vài trái bóng, các bạn của nó đang đợi.
- Nè nè, chiều nay tao có ca học với bạn Su, tao sẽ … - Hân giở giọng “bề trên”
Nghe tới Su, Minh mềm nhũn, vũ khí tối mật đã xài rồi, làm sao có đường trốn thoát. Mà kể cũng lạ, ngoài Minh ra có ai biết Hân là “cáo đội lốt thỏ” không cơ chứ. Chơi thân với nhau từ hồi lớp 6, bây giờ học 12, 6 năm trời chứ ít ỏi gì. Nó chứng kiến biết bao trò tinh nghịch của cô bạn. bề ngoài ai cũng nghĩ Bảo Hân nhìn hiền thế kia, xinh thế kia, dịu dàng thế kia cơ mà… Chỉ có nó mới biết những giai thoại có thể làm ngất các anh chàng đang xin làm đuôi của Bảo-Hân-xinh đẹp.
Con bạn nó, vào năm lớp 6 đã xung phong làm đội trưởng đội bóng đá của lớp, vì cái lí do “không-bạn-nào-đá-hay-hơn-em” mà đúng thật, năm ấy, lớp nó giành giải nhất với công đầu thuộc về Hân. Lúc Hân đại diện lớp lên nhận giải, Minh ngồi dưới chép miệng “con này chắc không phải con gái”. Hân và Minh, thân nhau cũng bởi vì sự lách chách nghịch ngợm, của những tròkhông phải của con gái. Hân ngồi kế Minh ở cuối lớp, vì 2 đứa có chiều cao vượt trội hơn các bạn khác. Có lần, Minh mang lên lớp chiếc MP3 mới toanh được anh trai đi du học về “nhượng lại”. MP3 lúc ấy là thứ tuyệt vời lắm, trong lớp mấy đứa có được. 2 đứa suốt ngày hý hoáy nghe nhạc, “mày 1 tai, tao 1 tai”. Hôm ấy giờ sinh hoạt chủ nhiệm, đang nghe “Friend Forever” của Spice Girl, Hân cao hứng lẩm nhẩm theo, ai ngờ hơi lớn. Cô chủ nhiệm đi xuống cuối lớp, Minh nhanh tay chỉ giấu đc Mp3 vào cặp, trên tai 2 đứa vẫn là cái tai nghe lơ lửng. Cô giáo nện thước xuống bàn, cầm tai nghe lên hỏi xem 2 đứa làm gì. Minh sợ toát mồ hôi hột, lập bập chẳng nói lên lời, đã nghe con bạn nó đĩnh đạc “em đang làm bác sĩ khám bệnh cho bạn Minh ạ”. Cả lớp lăn bò ra cười, cô giáo cũng phải mỉm cười trước sự láu lỉnh của Hân. Cô tha cho 2 đứa.
Cấp 2 đi qua, 2 đứa theo nhau vào trường chuyên của quận, không rời nhau nửa bước. con nhóc Hân hôm nào cũng phổng phao, xinh đẹp, thành “hot” girl của trường. Học giỏi, dễ thương lại hòa đồng, là mục tiêu săn đuổi của các chàng. Minh không biết bao lần phải ngậm ngùi làm bồ câu cho đám con trai bạn nó, gửi Bảo Hân cái này, cái kia. Nhiều lúc, nó nghĩ chắc kiếp trước nó nợ con nhóc này thiệt, kiếp này è lưng ra trả bù. Chuyện chưa hết, Minh không đâu lại phải lòng Su, cạ cứng của Hân trong lớp. Su là cực đối nghịch với Hân, Su hiền lành, ít nói, ở bên Su người ta có cảm giác rất bình yên. Minh thích Su lâu rồi, nhưng đâu dám nói, cứ phải để Hân làm gián điệp xem Su thích ăn gì, uống gì để còn .. mua cho cả 2.
Cuối năm 12. Lịch thi căng thẳng và dày đặc. Không khí ngột nhạt, gánh nặng cha mẹ đặt lên vai khiến Minh đôi khi trở nên cọc cằn, khó chịu. Những lúc như thế, Hân thẳng tay cốc đầu thằng bạn, mặt vênh lên “Mày muốn gì? Tao chứ có phải cái thùng xả street đâu”. Nếu là người khác, Minh chắc sẽ nổi nóng thực sự. Nhưng Hân khác. Chỉ có con nhóc Hân láu lỉnh kia mới biết Minh không thích học để thi Y dược theo truyền thống gia đình. Minh thích âm nhạc. Đắm mình trong âm nhạc Minh mới được là chính mình. Cũng chỉ có Hân mới là khán giả đầu tiên, cũng là duy nhất nghe Minh đàn và hát bài nhạc Minh viết riêng tặng Su. Minh vẫn chưa dám nói.
Rồi kết quả đại học cũng có. Minh đậu. Su đậu. Hân rớt.
Có kết quả, Hân lặng người. không tin vào mắt mình. Đúng là tên nó. Phan Bảo Hân. Đúng số báo danh của nó - 2303. Tại sao lại rớt? Hân luôn đứng ở tốp đầu trong trường, thầy cô hy vọng Hân không phải là đậu đại học, mà là thủ khoa, á khoa. Hân không thể rớt. không thể. Hân nhắn cho mẹ đúng 1 tin báo “Con rớt” rồi tắt máy.
Minh xem xong kết quả, trong bụng còn đang rủa thầm con bạn láu cá đi xem điểm một mình, chắc giờ này đang sung sướng la hét chỗ nào rồi. Điện thoại reo. Số mẹ Hân. Minh vui mừng báo tin, chỉ nghe giọng mẹ Hân lạc cả đi. “cô chúc mừng con. Con giỏi quá” Minh thấy lạ, hỏi Hân đâu thì nghe tiếng mẹ Hân nức nở khóc “con Hân nó rớt. Nó đi đâu rồi. Cô không tìm được. Cô chết mất Minh ơi” Minh sững sờ. Không thể là Hân. Hân không thể rớt. Không thể. Nó vội bảo mẹ Hân bình tĩnh rồi hứa sẽ tìm Hân về.
Minh gọi cho Hân liên tục, chỉ nhận đc giọng nói vô cảm, đều đều “Thuê bao..”. Nó tức muốn đập nát điện thoại. Những chỗ quen Minh đều đã đi cả, quán café 2 đứa được xem như “người nhà”, chỗ bãi cỏ xanh mát trong khu biệt thự sang trọng mà Hân thích, vì nó muốn sẽ có những căn nhà như thế trong tương lai; nhà Su, nhà đám bạn. tất cả đều không có. Minh hoảng hốt, và lo lắng. không một chỗ nào Hân hay tới mà nó không biết. Nhỏ bạn của nó, như bốc hơi vào không khí vậy.
Vô vọng. 11 giờ đêm rồi. gần 1 ngày trôi qua. Hân đang ở đâu? Minh cứ lang thang, tìm kiếm hết chỗ này tới chỗ khác. Lo lắng và hoang mang.
Điện thoại có tin nhắn. “tao ở tiệm đĩa Rock. Chở tao về với”
Cả khu này, chỉ có một tiệm bán đĩa rock. Minh phóng như bay.
Con bạn nó, ngồi thu gối trước cánh cửa tiệm đã đóng. Minh chống xe, chạy vào. Bao nhiêu trách móc, nó cũng muốn tuôn ra cho hết. Nhưng nhìn đôi mắt to tròn, cái môi cong lên như thách thức, nó im lặng ngồi xuống bên cạnh.
Hân tỉnh táo tới mức khó tin, bình thường như nó đang đi đâu chơi về, gọi Minh tới đón. Mặt nó cũng không có vẻ gì là suy sụp hay mệt mỏi. Nhưng vì là Minh, nên nó hiểu rõ, Hân đang đau đớn tới mức nào. Nó chỉ nhẹ nhàng.
“Lên xe, tao đưa về, tao báo mẹ mày hôm nay để mày ngủ nhà tao với bé Na em tao, chắc mày cũng chưa muốn về”
Hân ngước mắt nhìn Minh, nụ cười ngoác rộng tới mang tai. Nhưng trên má nó, hai hàng nước mắt lăn dài. Nó đã cố mạnh mẽ cả ngày hôm nay, để không gì đánh gục được nó. Nó nghe nhạc rock cả ngày, ông chủ tiệm chép miệng nhìn con nhỏ thử hết cái đĩa này tới đĩa khác. Không ăn uống gì, cứ nhắm mắt, đeo tai nghe. Nó đưa ông chủ 100, bảo không lấy đĩa nào, chỉ muôn nghe thôi. Ông gật đầu rồi trả lại nó, thở dài. Những đứa tìm quên trong âm nhạc thế này chắc phải gặp cú sốc lớn lắm.
Ngồi sau xe Minh, Hân cứ tự nhiên gục đầu vào vai nó, mặc nước mắt chảy. Nhưng nó ko nấc tiếng nào. Nó im lặng và khóc. Minh đưa nó qua hết con đường này tới con đường khác. Đường phố vắng tanh. Bóng 2 đứa hắt trên mặt đường.
Hai tuần sau. Hân báo nó sẽ đi Singapore du học. Con nhỏ ráo hoảnh, như báo nó đi du lịch đâu đó rồi sẽ về ấy. Hỏi tại sao, Hân cười. “Tao làm ba tao mất mặt. Ổng hỏi tính sao. Tao kêu du học. Thế là đi”. Minh không tin vào tai mình. Nhìn nhỏ bạn quay lưng đi, lòng nó nhói lên một cái, giá lúc đó nó biết.. trái tim nó đang mách bảo rằng, nó sắp mất đi điều quí giá trong đời
Sân bay Tân Sơn Nhất. Đông đúc và hối hả. Hân đi, chỉ có bố mẹ, Su, và Minh đi tiễn. Bố Hân lạnh lùng, đẩy hành lí cho con vào check in, đôi mắt khuất sau cặp kính đen, chẳng rõ là vui hay buồn. Mẹ Hân sụt sùi liên tục, ôm chặt lấy con, khóc như muốn ngất đi. Su cũng khóc. Nhìn Hân là biết cái tính nết ngang ngạnh của nó là của ai. Nó cứ đuổi mọi người về, dứt tay mẹ nó ra, cười toe toét. Nụ cười rộng tới mang tai. Nó giục bố đưa mẹ về, nó gắt với mẹ nó “Con đi học chứ có đi vào chỗ chết đâu mà”. Đến lúc chỉ còn 3 đứa. Hân ôm chặt lấy Su, lấy Minh, cầm tay 2 đứa nó, đưa lại với nhau, cười bảo “yên tâm mà đi rồi”
================================================== =================== Hân bước vào phòng cách li mà không quay đầu nhìn lại. Nó chỉ gắng được tới phút này thôi. Làm điều cuối cùng, cho người nó yêu thương được hạnh phúc. Nó thương Minh từ lâu rồi, nhưng nó biết, chỉ có thể làm bạn thân mới có thể bên cạnh Minh. Bao nhiêu người ngỏ lời, nó đều từ chối, không phải vì tự cao như vẫn thường chọc Minh. Là vì nó có người ở ví trí đặc biệt rồi. Nó chọn con đường làm bạn thân cũng vì lẽ đó. Ôm chặt cuốn sổ nhỏ hình con mèo Minh tặng vào lòng. Nó lặng lẽ khóc. Lần này nó nấc lên từng hồi. Nó ghét mèo. Mèo nhìn yếu đuối, lúc nào cũng phải có người bảo vệ. Nó khác, nó mạnh mẽ, nó sẽ bước đi bằng đôi chân của chính mình.
Minh buông tay Su ra. Hân đi rồi, nó mới biết là mình đánh mất thứ quan trọng nhất. Cảm giác về bình yên bên Su, chỉ là cảm giác của một người anh muốn che chở em gái thôi. Người nó thương là cô nhóc bướng bỉnh, lì lợm, lúc nào cũng có cả tá con trai vây quanh mà không nhìn lấy một anh. “Vì chúng nó không xứng với tao” Hân bảo thế. Ngưới nó thương là cô nhóc ồn ào thế mà lặng yên, ngồi mơ màng nghe nó đàn, nghe nó hát. Người nó thương là cô nhóc đã ở sau lớp kiếng cách ly kia rồi.
Su mỉm cười. Su cũng thích Minh từ lâu. Nhưng là con gái, trực giác cho Su biết là Minh không phải dành cho mình. Ánh mắt Minh nhìn Su dịu dàng lắm, nhưng khi nhìn Hân, ánh mắt đó tràn đầy niềm vui, là ánh mắt của chở che và bao bọc. Người ta vẫn nói, kẻ ngoài cuộc nhìn dễ dàng hơn, sáng tỏ hơn. Su nhìn ra được, nhưng Su ghen tị với Hân. Hân lúc nào cũng được nhiều người để ý và săn đón. Su lúc nào cũng chỉ được biết với cái danh nghĩa “bạn-của-Bảo-Hân” Su ích kỷ, giữ lại cho mình bí mật lớn nhất, cứ tưởng mình sẽ có được Minh.
Hân giật mình. Nó ngủ quên lâu đến vậy sao? Chắc khóc nhiều quá, nó thiếp đi lúc nào không biết. Mà, kể cái đất nước này cũng kì lạ, thấy người ta ngủ ngoài công viên mà ai mọi người không ai nói gì. Đi qua. Lạnh lẽo và Vô cảm. Ở Việt Nam của nó, chắc người ta bu lại, xem xem có bị gì hay không rồi. Nó bật cười trước suy nghĩ của mình. Cùng một hành động, nhưng khi nhiều người xem đó là thái độ “nhiều chuyện”, nó lại nghĩ đó là “quan tâm”. Nó quen sống trong sự nồng nhiệt, trong tình thương ở Việt-Nam-của-nó rồi. Nó đứng dậy, vươn vai. Cuốn sổ rơi xuống đất. Hân vội nhặt lên, phủi phủi cuốn sổ thân yêu thì nó thấy nét chữ xiên gầy quen thuộc ở những trang cuối. Chữ của Minh.
Nhóc à, tao biết mày (chỗ này bị gạch đi) thay bằng “Minh biết Hân không bao giờ lật tới trang cuối của cuốn sổ, vì Hân bảo cái gì cũng phải có trình tự, có trước có sau. Tại sao mình cứ phải lật ra xem kết cục nó là như thế nào, tại sao không đợi diễn biến một cách tự nhiên, vì thế nên Minh mới viết ở đây” Hân chép miệng. Thằng này, học cái trò sến đặc này ở đâu không biết. Nó đọc tiếp “Minh mua cuốn sổ này vào cái ngày biết Hân sẽ đi học xa, Vì là Hân, nên chắc chắn Hân sẽ đứng dậy, vươn vai và bước tiếp. Vì là Hân nên nụ cười sẽ luôn nở trên môi, sẽ là nụ cười ngoác rộng. Vì là Hân nên cuộc sống nằm trong tay của mình, không có đường cụt, mà là những ngả rẽ, con đường tới thành công tưởng chừng như sẽ xa hơn nhưng đi rồi sẽ đến. Vì là Hân nên Minh chọn con mèo này. Hân giống nó. Bề ngoài yếu đuối, mong manh nhưng có một trái tim mạnh mẽ không ngờ. Con mèo cũng ít khi từ bỏ mục tiêu lắm, nó quyết chiến tới cùng. Nhưng Hân à, khi con mèo mệt mỏi, nó cũng ngoan ngoãn nằm im, nó cho phép sự mạnh mẽ được nghỉ ngơi, nó cho phép người bên cạnh vỗ về, xoa dịu nó.
Hân lại khóc. Không thể tin được. Nó khóc đến hai lần trong cùng một ngày. 6 tháng rồi, nó không liên lạc với ai ngoài gia đình. Minh gọi nó không nhấc máy, email nó không trả lời. Minh nhờ mẹ khuyên bảo nó cũng không được. Nó ngang ngạnh, nó bướng bỉnh vì nó sợ nếu nghe giọng Minh, nó không còn can đảm chống chọi với cô đơn nữa. Nó sợ một mình. Những tháng ngày dài, nó bất an vì quen đã có người bên cạnh, nó phải bỏ thói quen ấy đi. Minh có Su rồi. Minh chỉ xem nó là bạn thân thôi.
2 ngày sau, mẹ gọi điện thoại hỏi Hân muốn ăn gì mẹ gửi sang, mẹ có bạn sang bên đấy. Hân chép miệng bảo thôi. Thực lòng nó nhớ đồ ăn mẹ nấu lắm, them ăn biết bao nhiêu thứ. Nhưng nó sợ mẹ cực công đi nhờ vả, người ta lại phiền. Mẹ bảo nó nhắn địa chỉ chỗ thuê nhà, để người ta mang đến hộ.
Hôm nay là ngày “đồ ăn quê nhà” của nó tới. Nó đi học về ngay, không lang thang công viên như trước. Điện thoại nó rung bần bật. Tin nhắn tới. Han o dau? Xuong duoi lay do ne” – kể cũng lạ, bạn mẹ mới sang mà có cả số di động rồi.
Bước xuống lầu. Hân sững sờ. Minh ở trước mặt nó, nụ cười ngoác rộng, đặc trưng của 2 đứa. Minh bằng xương bằng thịt. Nó bất ngờ, không nói được gì. Chỉ đứng yên nhìn Minh nói chuyện với ông tài xế taxi, cảm ơn vì đã cho mượn điện thoại.
Phụ Minh đem đồ vào đến nhà rồi. Hân vẫn không tin là Minh đang ở đây. Minh dang ở đây. Không giải thích, Minh lặng lẽ lấy đồ ăn ra, đòi tìm chỗ hâm lại cho Hân ăn nóng. Hân òa khóc. Minh bỏ hết đồng đồ lại, ôm cô bạn, để đầu Hân tựa lên vai mình.
Sau khi Hân đi, Minh nhận ra rằng cô nhóc là một phần không thể thiếu. Và điều cũng quan trọng là, Hân dám đương đầu, dám bước đi một con đường khác để tới thành công. Minh quyết tâm theo đuồi ngành âm nhạc mà mình yêu thích, lặng lẽ thu âm, làm hồ sơ, gửi tới các trường nghệ thuật ở Singapore. Hồ sơ được nhận, cùng mức học bổng 70%. Minh nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ xin được giúp đỡ, và được đồng ý.
Hân dựa vào vai Minh. Những tháng ngày ở đây sẽ không còn dài và buồn tủi nữa. Hai con người cùng đi trên một con đường, con đường của dám ước mơ, dám hy vọng và nỗ lực hết sức để biến giấc mơ ấy thành hiện thực.