Thà bị phạt hết lần này đến lần khác chứ nhất định không đội mũ bảo
hiểm, tháo biển xe ra đi lượn phố cho... khệnh hay làm “phiên dịch viên”
to tướng trong rạp chiếu phim... Bao giờ những xì tin này mới chịu văn
minh nhỉ?Nếu như ở T.p Hồ Chí Minh, việc đội mũ bảo hiểm không chỉ là việc bắt
buộc phải làm, mà còn là ý thức sống văn minh, nghiêm chỉnh chấp hành
luật giao thông thì ở Hà Nội, mọi chuyện lại ngược lại. Cứ thử “lơn tơn”
không mũ ra đường phố Sài Gòn xem, dù may mắn “thoát” được các chú cảnh
sát thì bạn sẽ cũng sẽ bị người tham gia giao thông nhìn như người
ngoài hành tinh vậy. Nhưng thật lạ đời, trên những phố lớn ở Hà Nội vào
buổi tối, đi xe đẹp mà đội mũ bảo hiểm, lại bị cho là quê và “ngoài hành
tinh”. Thế nên có bị các chú cơ động tóm gáy, những người trẻ “không
thể văn minh” vẫn nhất định cất mũ trong cốp, to gan hơn thì để ở nhà
cho đỡ vướng rồi chấp nhận nộp phạt để có “vé thông hành” đi lại cả tối.
Cứ
thử lượn lờ những con phố trung tâm như Hàng Bông, Phố Huế, Bà Triệu,
Hàng Ngang Hàng Đào... vào buổi tối, nhất là tối cuối tuần xem bạn đếm
được bao nhiêu “dân chơi” thản nhiên lượn phố với cái đầu xoăn tít, hay
vuốt keo điệu đà, tạo kiểu cầu kỳ mà không bị mũ bảo hiểm làm cho vướng
víu. Mặc dù trong phố cổ luôn có cơ động và ở ngã tư thì có cảnh sát
giao thông, nhưng không hề khiến những người trẻ vi phạm kia lăn tăn. Họ
chấp nhận bị bắt 1 lần, nộp 150k/mũ để có “vé thông hành” (chính là
phiếu phạt), và nếu gặp tốp cơ động khác kiểm tra, lại giơ phiếu phạt ra
cười tươi như hoa: “Cháu vừa bị phạt xong!”. Họ tìm đủ lý do để không
phải đội chiếc mũ lên đầu, coi đó như một cực hình nóng nực, xấu, quê
(!??), không ai nghĩ rằng việc chấp hành nghiêm túc luật là việc đầu
tiên và dễ nhất để có thể theo kịp văn minh của công dân toàn cầu, chứ
đâu cần học ở đâu khác!
Thi thoảng trên đường lại thấy những chiếc xe kẹp 3 học sinh còn mặc
nguyên áo đồng phục, hay đi thành tốp 3, 4 “con” Lx, Sh phóng vèo vèo mà
không thấy xe nào có biển, thì đừng vội nghĩ xe chưa kịp lấy biển mà đã
mang ra thử. Xin thưa, biển lấy rồi, đang nằm trong cốp đấy ạ! Nghe
tưởng thật quá ngược đời, đi xe không biển ra phố chỉ tội bị công an hỏi
thăm, nhưng đấy lại là thứ “mốt” kỳ quặc và quái gở của một vài người
trẻ thích thể hiện. Theo họ, giữa một rừng xe trên phố, xe không biển
hay biển trắng mới được chú ý và nổi bật.
Vừa không đội mũ, vừa tháo biển! (Ảnh minh họa)Bốc phải cái
biển không được đẹp cho lắm, Minh Hoàng (sn1991) quyết định cất luôn
vào... cốp xe, khi nào bố mẹ hỏi thì mới lắp tạm, ra đường lại bỏ ra.
Coi đây là chuyện bình thường, Hoàng khẳng định bạn bè cậu cũng chẳng
thằng nào chịu lắp biển, cứ đi ngang nhiên ngoài đường. Nếu gặp các chú
cơ động thì lôi biển trong cốp ra giải thích “Cháu vừa bị rơi biển, chưa
kịp lắp vào”. Cái chiêu “rơi biển chưa kịp lắp” đã trở thành cách chống
chế hay được sử dụng nhất. Và thế là với một cái xe không biển, kèm
theo suy nghĩ “ra đường đi xe không biển mới là...khệnh (??!), họ cứ
thản nhiên đánh võng khắp phố phường.
Nhiều khi người trẻ cứ đòi học thói sống văn minh của nước ngoài, rồi
luôn muốn thể hiện mình văn minh, lịch sự. Nhưng những thói quen và nếp
sống cũ, và quan trọng nhất là tính thích được thể hiện, đã khiến họ đi
thụt lùi nhiều hơn là tiến bộ.
Chắc hẳn không ít bạn từng rơi vào tình huống bực mình khi đi xem phim,
đang chăm chú theo dõi thì bên cạnh lại vang lên giọng “phiên dịch
viên”, nào là đoạn này thế này thế kia, rồi “theo em nhân vật chính có
chết không, anh đoán là có”, kinh dị hơn là cảnh gác chân lên ghế đằng
trước rồi ôm hôn, uốn éo đủ kiểu trong rạp.
Xem phim cũng là lúc thể hiện sự văn minh của teen (Ảnh minh họa)Một
lần đi xem 2012, khi phim vừa mới bắt đầu, Nhi (sn1992) đã nghe anh
ngồi cạnh thuyết minh và phiên dịch cho người yêu mặc dù dòng phụ đề to
lù lù ra đấy. Anh ta cứ thao thao giới thiệu, đến đoạn hồi hộp thì cố
tình nói luôn kết quả. Rồi khi mọi người tập trung theo dõi thì “con
vịt” lại oang oác khẳng định phim dịch sai vài đoạn, phải dịch như anh
ta mới là đúng. Cô người yêu thì cứ “Ôi, sao cái gì anh cũng biết thế!”
càng khiến “con vịt” phổng mũi: “Chuyện, anh mà lị!”. Ngứa tai và quả
thật bị làm phiền hết sức, Nhi quay sang nói cũng khá to: “Anh ơi, anh
xem rồi thì ngồi im cho người khác xem. Nói to nữa em gọi nhân viên lên
đấy!”. Từ đấy Nhi và những người xung quanh mới được bình yên mà xem nốt
phim.
Những chuyện tưởng chừng như là quá dễ để có thể trở thành nét văn minh,
lịch sự tối thiểu, vậy mà đối với một số người, không hiểu sao lại khó
khăn đến vậy! - Nguồn từ: TeenClick.Net -
http://teenclick.net