Tiền thân của M16 từng được phổ biến trong quân đội Mỹ.
Súng
trường M14, còn được gọi là súng trường tự động Mỹ, sử dụng cơ chế khai
hỏa selective fire. Súng có cỡ nòng 7,62 mm, loại đạn chuẩn NATO 7.62 x
51 mm, từng được dùng phổ biến phục vụ cho việc huấn luyện các chiến
binh thuộc Thủy quân lục chiến và quân đội Mỹ.
Trước đây, M14 được phát triển nhằm
thay thế 4 hệ thống vũ khí gồm M1 Garand, M1 Carbine, M3 và M1918, tuy
nhiên nhiệm vụ này bị coi là thất bại. Thậm chí, M14 còn bị xếp dưới so
với M1 Garand trong chiến tranh thế giới lần thứ II xét trên một số tính
năng. Đây là nguyên nhân chính dẫn đến quyết định ngừng sản xuất M14
vào năm 1963 và đến năm 1966-1967, súng đã chính thức bị M16 "tiếm
ngôi".
M14 có khá nhiều biến thể. M15 là sự
chỉnh sửa đầu tiên nhằm thay thế súng trường tự động M1918. Tiếp đó,
M14A1 được thử nghiệm với các loại báng súng gập nhằm tăng cường khả
năng xử lý khi khai hỏa, tuy nhiên các nỗ lực đều bất thành. Tiêu biểu
trong số này có phiên bản M14NM áp dụng cơ chế bắn bán tự động bằng cách
điều chỉnh seletive fire của M14 nguyên bản. Một số biến thể khác được
phát triển sau này bao gồm M14 SMUD, M14 Tactical, M14 Designated
Marksman, M39 Enhanced Marksman, M21, M25…
Một số phiên bản của M14: M15, M14A1,
M14NM (từ trên xuống dưới).
Trong chiến tranh Việt
Nam, M14 từng được quân đội Mỹ trọng dụng trong một thời gian ngắn. Tuy
có hơi khó sử dụng xét về kích thước và cân nặng, M14 vẫn luôn được ca
tụng về hỏa lực cực mạnh, khả năng xuyên thủng lá chắn tốt và với phạm
vi rộng.
Nhược điểm lớn nhất của M14 là báng súng làm bằng gỗ
truyền thống, do đó có xu hướng bị phình to trong điều kiện môi trường
ẩm ướt khi chiến đấu trong rừng khiến độ chính xác khi bắn bị giảm đáng
kể. Ngoài ra, với việc sử dụng loại đạn 7.62x51 mm, M16 hầu như rất khó
kiểm soát khi đặt ở chế độ bắn tự động và thường dẫn đến hao phí đáng kể
đạn dược trong chiến đấu.
Cũng giống như M16, M14 có mặt rộng rãi
trong các game bắn súng và được nhiều game thủ ưa thích, tiêu biểu như
Call of Duty, Bad Company 2,…